[SOẠN BÀI] KỂ LẠI MỘT TRUYỆN NGỤ NGÔN (KẾT NỐI TRI THỨC)

Đề bài: Em đã được học, được đọc về truyện ngụ ngôn. Hẳn nhiều truyện đã đưa lại cho em những ấn tượng sâu sắc vì bài học rút ra từ đó rất gần gũi, thiết thực. Em hãy kể lại một truyện ngụ ngôn, nêu ý nghĩa của câu chuyện và chia sẻ cảm xúc của mình. (SGK Ngữ văn lớp 7 Tập 2 - trang 21)

Lời giải chi tiết:

Tôi vốn làm nghề bói đã lâu nhưng vẫn chưa có tiếng tăm gì nên không được đắt khách cho lắm. Đồng môn của tôi còn có bốn anh thầy bói cũng mù như tôi, chúng tôi tề tựu tại một cái chợ nhỏ. Cùng một cái chợ mà có đến năm ông thầy bói nên ế lại càng ế hơn. Hôm đó, vì ế nên chúng tôi tụ họp lại tán gẫu với nhau. Thấy tôi phàn nàn rằng không biết con voi có hình thù thế nào nên các thầy cũng nhao nhao có ý kiến, đang thảo luận rôm rả thì nghe được rằng có voi đi qua. Cả năm người chúng tôi góp chung tiền biếu người quản tượng, xin cho voi đứng lại để cùng xem.

Chúng tôi ai cũng sốt ruột, chỉ chờ người quản tượng đồng ý là xông vào lấy tay sờ mong rằng có thể tưởng tượng ra hình dáng của voi. Khi tôi đang hí hoáy sờ thì đã nghe thấy ông thầy bói ở thôn Đoài nói: 

- Chao ôi! Tưởng con voi thế nào hoá ra nó chỉ sun sun như con đỉa.

Tôi chưa kịp nói gì đã thấy ông thầy thôn Đông vội cãi:

- Ông nhầm to rồi! Nó chần chẫn như cái đòn càn đấy chứ.

Ông thầy ở thôn Hạ to mồm nói lại ngay:

- Ai bảo thế! Nó bè bè như cái quạt thóc sao mà sai được.

- Nhầm hết rồi! Nó như cái cột đình ấy chứ – Thầy ở thôn Thượng quát to.

Nghe mấy ông nói linh tinh, tôi cáu quá bèn giơ gậy lên hua hua nói to:

- Bốn ông sai cả rồi . Nó tun tủn như cái chổi sể cùn mới đúng!

Thế là chúng tôi không ai chịu thua ai, mỗi người một ý rồi không kiềm chế được mà xông vào đánh nhau sứt đầu mẻ trán. Người đi chợ phải chạy ra can thì chúng tôi mới dừng lại. Đến giờ tôi nghĩ lại thì càng thấy xấu hổ, hoá ra cả năm người chúng tôi đều sai. Chúng tôi chỉ được sờ một bộ phận của con voi mà đã dám khẳng định đó là voi. Voi có vòi, chân, tai, ngà, đuôi đúng là của voi thật nhưng đó mới chỉ là một bộ phận riêng lẻ chứ không phải là cả con voi. Giá mà khi ấy chúng tôi tỉnh táo hơn và bình tĩnh lắng nghe ý kiến của nhau sau đó hỏi người quản tượng thì đâu đến nỗi xấu hổ và đau đớn như lúc này. Đây quả là bài học nhớ đời.