[SOẠN BÀI] TRÌNH BÀY Ý KIẾN VỀ MỘT VẤN ĐỀ XÃ HỘI (MỘT THÓI XẤU CỦA CON NGƯỜI TRONG XÃ HỘI HIỆN ĐẠI)

Đề bài: Ở phần Viết, em đã học cách viết bài văn nghị luận trình bày ý kiến phê phán một thói xấu của con người trong xã hội hiện đại. Khi viết, ta thường nêu ý kiến một cách thẳng thắn, phân tích vấn đề rõ ràng, có trình tự. Cũng đề tài ấy, khi đối thoại trực tiếp với người nghe, làm thế nào để ý kiến phê phán của mình thuyết phục được người nghe mà không gây cảm giác căng thẳng? Ở bài học này, em sẽ học cách trình bày ý kiến phê phán sao cho hiệu quả. Mặt khác, trước một vấn đề xã hội cần phê phán, sẽ có nhiều ý kiến khác nhau. Phải có những kĩ năng cần thiết mới có thể nắm bắt được nội dung chính của các ý kiến khác và xử lí thông tin đúng hướng. Muốn như vậy, em cần luyện thao tác nghe và tóm tắt nội dung trình bày của người khác về vấn đề được quan tâm. (SGK Ngữ văn lớp 8 Tập 1 - trang 118)

Lời giải chi tiết

Trong xã hội phát triển ngày càng hiện đại thì mức sống cũng ngày một cao hơn. Lớp trẻ rất dễ bị cuốn vào những thói quen, những lối sống không tốt trong đó nổi bật nhất có lẽ là thói ăn chơi đua đòi. 

“Thói” là lối sống hay cách sống có chiều hướng tiêu cực và được lặp đi lặp lại lâu ngày và trở thành thói quen khó bỏ. “Ăn chơi đua đòi” ý muốn chỉ hành động a dua, tụ tập thành một đám đông để làm gì đó theo ý muốn hay sở thích cá nhân. Thói ăn chơi đua đòi là một lối sống có xu hướng bắt chước, học theo người khác và thể hiện một cách tự tin thái quá. Đây là lối sống hoàn toàn trái ngược với lối sống giản dị, hài hòa. Thói ăn chơi đua đòi là tình trạng rất phổ biến trong xã hội và nó tồn tại ở mọi quốc gia nhất là các nước đang phát triển trong đó có Việt Nam. Hiện nay nước ta có một bộ phận không nhỏ các bạn trẻ mắc phải “căn bệnh” này. Biểu hiện của nó nằm ở việc đua nhau mặc “mốt” mới, học nhau xài đồ hiệu, hút thuốc lá cho thật “ngầu”, xăm trổ thật “nghệ thuật”, phì phèo điếu shisha nhả làn khói trắng cho “đúng điệu” rồi cả khoe xem ai “hoàng gia” hơn. Đa phần những thói quen này chỉ tiêu tốn tiền bạc và tạo nên những “phong cách” vô cùng dị hợm, quái thai, kệch cỡm và mất đi thuần phong mỹ tục của con người Việt Nam.

Nguyên nhân dẫn đến thói xấu này là cám dỗ, trong mỗi con người đều luôn tồn tại hai mặt: thiên thần và ác quỷ. Chính mặt ác quỷ khiến con người ta  bị cái xấu hấp dẫn, cám dỗ. Mà tuổi trẻ thì luôn tò mò, ham thú cái mới lạ, lòng tự trọng thì luôn cao và luôn muốn khẳng định bản thân. Nền giáo dục hiện vẫn chưa đủ sát sao trong việc trang bị những kiến thức, kỹ năng sống cần thiết cho học sinh và cả giáo viên vì vậy mà giới trẻ dễ rơi vào vòng xoáy của những thói quen xấu. Các bậc phụ huynh cũng phải chịu một phần trách nhiệm khi không có sự quan tâm đúng mức đến con cái. Nhưng tôi tin rằng nguyên nhân chính vẫn đến từ bản thân mỗi người. Hậu quả mà thói ăn chơi đua đòi mang đến không hề nhỏ, nó làm suy đồi thuần phong mỹ tục tốt đẹp của Việt Nam, làm tha hóa bản chất giản dị, thanh cao của người Việt, khiến chúng ta trở nên xấu xí, tầm thường và thảm hại trong con mắt của bạn bè quốc tế. Thậm chí nó còn có thể liên quan đến tính mạng con người (thói đua xe). Đã có không ít những vụ tai nạn thương tâm xảy ra dẫn tới cái chết của chính người tham gia và cả những người đi đường vô tội. Ví dụ này chính là lời cảnh tỉnh tới các bạn trẻ rằng hãy thực hiện nghĩa vụ học tập thật tốt, trang bị đầy đủ kiến thức, kỹ năng sống cần thiết để luôn tỉnh táo và cẩn trọng trước mọi điều trong cuộc sống. Trí thức mới là sức mạnh thực sự chứ nó không nằm ở điện thoại “xin” trên tay hay chiếc xe “sang”. 

Thói ăn chơi đua đòi là một hiện tượng xấu cần được loại bỏ trong xã hội. Mặc dù nó chỉ thuộc bộ phận nhỏ nhưng nếu không ngăn chặn sớm nó sẽ trở thành “bệnh dịch” lây lan ra toàn xã hội. Câu hỏi đặt ra là bản thân giới trẻ, các bậc phụ huynh, nhà trường và cả nhà nước cần làm gì để ngăn chặn, loại bỏ nó. Có lẽ câu trả lời chỉ có ở tự thân mỗi người mà thôi.